Ở nội viện Thẩm gia, Vĩnh Định Hầu phủ, tuyết đầu xuân dần tan, ánh mặt trời ấm áp vừa vặn, hồ cá chép ngàn trượng* lấp lánh.

(*): đơn vị đo độ dài cổ ở Việt Nam, bằng 4 thước ta (khoảng 1,7 m), phân biệt với Trung Quốc bằng khoảng 3,3 m. Hiện nay ít dùng. (Vtudien). Có thể xem như hồ này dài 1.7km hoặc 3.3km

Ở giữa hồ là một thiếu niên, cùng với năm sáu người hầu, chèo trên một chiếc thuyền con, mồm năm miệng mười, bận rộn dọn dẹp cành lá khô rơi trong hồ.

Thiếu niên lơ đãng vừa nhấc đầu, ở đằng xa nhìn thấy một thị nữ mặc trang phục màu hồng, dáng vẻ vội vàng qua cầu dẫn, hướng về chỗ đình thủy tạ* bát giác trên hồ.

(*): còn gọi là nhà thủy tạ. Chỗ nghỉ mát, hóng gió, ngắm cảnh trên mặt nước của vua chúa quý tộc thời xưa.

"Xuân Nhụy!" Thiếu niên lớn giọng kêu lên, tùy tay ném cây sào dài trong tay cho người hầu bên cạnh, "Có chuyện gì gấp sao?"

Tiếng này của hắn không chỉ gọi được Xuân Nhụy, mà còn đánh thức cả người đang nghỉ trưa ở đó.

Bốn phía trong đình đều có rèm trúc che lại, bên trong truyền ra một giọng nói cực kỳ khó chịu mắng, "Thẩm Thanh Quyết, ngươi muốn chết sao, ồn ào cái gì?!"

Xuân Nhụy dừng bước, sải một tay về phía thiếu niên tên Thẩm Thanh Quyết, lắc đầu.

Thẩm Thanh Quyết bị mắng mà không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn thích thú hỏi: "Hỏng nữa rồi?!"

Xuân Nhụy im lặng gật đầu, Thẩm Thanh Quyết xác nhận xong, lập tức sai người chèo thuyền đến bên đình.

Quần áo tung bay, thiếu niên bật qua rào chắn vào đình, cúi xuống mở rèm trúc.

Ngoại trừ bàn đá và ghế đá ở ngoài, bên trong tấm rèm còn có một cái giường nhỏ, trên giường là một mỹ nhân tuổi tầm đôi mươi, tay nàng ôm một chú mèo con đen trắng.

Mỹ nhân không lên tiếng, cũng không mở mắt, khung cảnh này xinh đẹp tưởng chừng như đóa lan giữa thung lũng yên tĩnh, nhưng chuyển động hỗn loạn của Thẩm Thanh Quyết khiến nàng tỉnh giấc ngủ trưa.

"Tỷ, đừng ngủ nữa, hôn sự của ngươi lại bị phá hỏng rồi!"

.

Thẩm Nguyệt Chương, hai mươi tuổi, cha là Vĩnh Định Hầu* duy nhất của Đại Lương Quốc, trong tay nắm giữ 3 vạn quân phòng.

(*): Tước hầu. Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước hầu là tước thứ hai trong năm tước. Ðời phong kiến, thiên tử phong họ hàng công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu, đời sau nhân thế, mượn làm tiếng gọi các quan sang, như quân hầu 君侯, ấp hầu 邑侯, v.v. (Nguồn: Từ điển Hán Nôm)

Ông nội là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử cùng hoàng đế Thái Tổ.

Mẹ là đích nữ* nhà họ Hoắc.

(*): Con của vợ cả

Ông ngoại là cựu lão tướng tam triều, được đương kim bệ hạ đích thân phong Thái Sư*!

(*): Thái sư (太師) là chức quan đứng đầu trong "Tam thái", bao gồm: Thái sư, Thái phó (太傅), Thái bảo (太保). Đây là chức quan tuy không đứng đầu triều trong chế độ phong kiến nhưng phẩm trật còn cao hơn cả chức vụ tể tướng (Wikipedia)

Thẩm Nguyệt Chương khi còn nhỏ từng vào cung hầu công chúa đọc sách, sau còn được các môn đệ Nho giáo vĩ đại đương thời dạy học cùng bệ hạ lúc bấy giờ là Tam hoàng tử. Bọn họ mặc nhiên trở thành bạn nối khố!

Nhưng mà Thẩm Nguyệt Chương trời sinh tính tình nghịch ngợm, ngỗ ngược bất trị, nàng đã có lần cưỡi ngựa đường xa và cười nói say sưa trên tháp ngọc, cũng từng ở sòng bạc vung tiền như rác, rồi say rượu la lối khóc lóc ở Khâm Thiên Giám, từng đâm sầm xe ngựa vào hoàng cung giữa đêm khuya, từng ở Đại Lý Tự tuyên bố xuất gia...

Sự tích chói lọi của Thẩm Nguyệt Chương năm đó đủ để kể lại ba ngày ba đêm không trùng lặp. Cứ cái gì kỳ lạ, khó tin, chỉ cần nói là "Thẩm Nguyệt Chương làm", thì sự việc sẽ lập tức trở nên hợp tình hợp lý.

Nàng đã từng được mệnh danh là tiểu thư ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành, người trẻ trong thành đều bị nghiêm dạy không được giao du với nàng.

Đã như vậy, gia đình các quan viên trong triều né còn không kịp, cho nên hôn sự của Thẩm Nguyệt Chương không thuận lợi, dường như là đều có lý do.

Lúc đầu, Vĩnh Định Hầu cũng nghĩ như vậy.

Nếu gia đình quan lại không được, thì tìm một gia đình bình thường. Vì là gia đình bình thường, nên bắt rể là tốt nhất. Đã là ở rể, thì dung mạo phải đẹp mắt, bụng có thơ văn, dạ có chữ viết, không cha không mẹ, cũng không có anh em.

Vĩnh Định yêu thương con gái như mạng sống, mất đến ba năm để tìm con rể như vậy.

Ba năm qua, Vĩnh Định Hầu đã hiểu ra một sự thật - trong mắt người khác, Thẩm Nguyệt Chương không phải muốn làm gì thì làm vì tự tin vào gia thế, mà là tự tin vì Thẩm Nguyệt Chương còn sống!*

(*): Còn sống là còn nghịch =)))) Ý nói Thẩm tiểu thư sống dũng cảm điên kiểu You Only Live Once =)))))) chứ ko phải tại giàu nên mới làm trò =))))))

Nam nhân tốt mà làm rể nhà này, không cẩn thận là bị Vĩnh Định cho thăng thiên, không thì theo Thẩm Nguyệt Chương xuống thẳng địa ngục luôn!

Người thường đều có thể hiểu thấu được đạo lý này, khiến Vĩnh Định Hầu rầu đến trắng cả tóc.

Nhưng lúc đó tân đế còn chưa lên ngôi. Sau khi tân đế lên ngôi, Vĩnh Định Hầu cảm thấy con gái còn càng muốn tìm đường chết*, hắn càng đặt niềm tin hơn vào việc tìm rể, lúc này mới hướng đến con trai của đại nhân trong triều.

(*): Tìm đến rắc rối. 作死 / 不 作 不会 死 (Zuō sǐ / Bùzuō bú huì sǐ) → Theo nghĩa đen, nó đề cập đến "tìm kiếm cái chết". Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là tìm kiếm rắc rối (Nguồn: Tiengtrungyoyo)

Vĩnh Định Hầu cũng không dám tìm con trưởng cao quý trọng vọng, mà chỉ tìm mấy con út, con thứ bị nuông chiều đến hỏng.

Dù sao thì khi cả hai đều không tốt lành gì, tiểu thư vôi nhà ta còn có thể giúp quản công tử bột nhà ngươi, cho nên cứ cho bọn họ ở cùng một chỗ đi!

Ban đầu, hắn cũng có tìm được một gia đình, là cháu trai của Trụ trì Đại Lý Tự. Lúc trước Thẩm Nguyệt Chương dọa đi tu chính là ở trước mặt vị Trụ trì này. Xem ra Trụ trì Đại Lý Tự cũng đau đầu bởi cháu trai chỉ biết chơi trác táng nhà mình, nên cũng hạ quyết tâm đồng ý!

Người lớn hai nhà đồng ý, hôn lễ cũng được lên kế hoạch. Sau là vị cháu trai kia đòi chết đòi sống muốn nhảy sông hủy hôn, nên hôn sự này mới hủy bỏ.

Nhưng cuốn sách《 Sự tích hoang đường của Thẩm Nguyệt Chương 》sau đó bắt đầu được lan truyền từ đường nhỏ đến phố lớn.

Tập 1, Chương 1, Giang Tử Dung nhảy xuống sông Thanh Tư, Thẩm gia phải hủy bỏ cuộc hôn nhân định mệnh.

Rất nhanh.

Tập 1, Chương 2, Triệu Nhị Lang đùa giỡn ở Bách Hoa Lâu, Thẩm tiểu thư mỉa mai đoạn tuyệt.

Tập 1, Chương 3, Thiên Diệu Tôn không thể cắt đứt tình cũ, Thẩm gia tiểu thư đau lòng dứt áo ra đi.

Tập 1, Chương 4, Lý......

Dù tập truyện thật thật giả giả, nhưng chắc chắn là đủ mua vui. Chưa đầy một năm sau khi tân đế lên ngôi, người kinh thành từ xem trò cười của Thẩm Nguyệt Chương, đến chê bai con cháu bất hiếu của các danh gia vọng tộc. Thẩm Nguyệt Chương trong nháy mắt liền từ một đại tai họa, lại thành tiêu chuẩn bình thường.

Nhà này nuôi tình nhân bên ngoài, nhà kia nuôi tình lữ thanh lâu. Mọi người đều háo hức theo dõi màn náo nhiệt diễn ra sau đó, ngay cả em trai Thẩm Nguyệt Chương là Thẩm Thanh Quyết cũng không ngoại lệ!

Thẩm Thanh Quyết và Thẩm Nguyệt Chương cùng cha khác mẹ, mẹ của Thẩm Nguyệt Chương không lâu sau khi sinh hạ nàng liền qua đời, Thẩm Thanh Quyết là con của vợ sau của Vĩnh Định Hầu, kém Thẩm Nguyệt Chương mười tuổi.

Hắn ngồi nửa mông xuống cái giường nhỏ của mỹ nhân, vẫy tay kéo Xuân Nhụy vừa mới tiến vào, "Nói xem, lần này ai là kẻ xui xẻo đây?"

Thẩm Nguyệt Chương còn mớ ngủ, nghe vậy theo bản năng mà đá hắn một chân, lời ít mà ý nhiều.

"Cút!"

Thẩm Thanh Quyết cười hắc hắc, cúi người với lấy ấm trà trên bàn đá, rót một cốc, cung kính đưa cho Thẩm Nguyệt Chương, lại cầm lên cái chân ở trước mặt mình, vờ vịt đấm chân cho nàng.

"Xuân Nhụy, ngươi mau nói, lần này rốt cuộc là ai? Lại xảy ra chuyện gì?"

Xuân Nhụy cúi đầu nói, "Người hủy hôn lần này là Trần Cẩm Châu, con út trong gia đình Công bộ thị lang Trần Xuyên. Nguyên nhân là vì Trần Cẩm Châu nhìn bề ngoài khỏe mạnh, kỳ thật lại mắc bệnh hiểm nghèo, Trần gia tìm khắp nơi mà thầy thuốc nổi tiếng đều không chữa được, sợ ảnh hưởng đến nhân duyên tốt của Thẩm tiểu thư."

Thẩm Thanh Quyết truy vấn, "Thực tế thì sao?"

"Trên thực tế..." Xuân Nhụy lắp bắp, "Là Trần công tử, không cử*."

(*): Không được, không ngẩng, không lên, vô sinh.. =))))

"Phốc!"

Thẩm Nguyệt Chương không kịp nuốt ngụm trà, phun hết ra ngoài, "Không cử?!"

Xuân Nhụy gật gật đầu.

Thẩm Nguyệt Chương tỉnh cả ngủ.

Thẩm Thanh Quyết: "Chương 34 lập tức nên xuất bản!"

Hắn liên tục lắc đầu líu lưỡi, lại nhìn về phía Thẩm Nguyệt Chương, "Tỷ, bộ sách này của ngươi chắc sắp thành trường thiên trăm chương rồi!"

Thẩm Nguyệt Chương "......"

"Ngươi còn dám nói ngươi chưa đọc cuốn sách kia?"

Thẩm Nguyệt Chương nhướng mày giơ tay gõ đầu hắn, Thẩm Thanh Quyết thuần thục cúi đầu né tránh, "Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ, ngươi nghe ta nói!"

Hắn đứng dậy ngồi xuống ghế đá bên cạnh, vẻ mặt ra chiều nghiêm túc, "Tỷ, ta không nói, nhưng ngươi thật phải để ý!"

"Thấy các thiếu gia ở kinh thành bất kể tốt xấu đều đã làm ngươi chịu bao nhiêu phiền toái, nếu cứ tiếp tục như vậy..." Thấy Thẩm Nguyệt Chương thất thần, hắn bỗng nhiên tiến gần nói, "Tỷ tỷ, nếu tiếp tục như vậy, chín phần mười, chỉ có Hoàng thượng mới nguyện ý thu nhận ngươi vào hậu cung!"

"Ngậm lại cái miệng quạ của ngươi!" Thẩm Nguyệt Chương chán ghét đẩy mặt hắn, "Còn có, cái gì mà nguyện ý thu nhận hả?"

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Quyết bị ấn đẩy vặn vẹo, hắn mơ hồ không rõ mà nói, "Ta nghe được lúc phụ thân và mẫu thân nói chuyện, tỷ tỷ, ngươi cùng bệ hạ tình cảm sâu đậm, hắn nhất định sẽ không nhìn ngươi như vậy gả không được!"

"Mẹ ta còn nói, hai ca ca của chú ta năm nay thi khoa khảo, sẽ nói bọn họ ở trường thi để ý các thí sinh khác, xem ai có tướng mạo tốt, rồi cho phụ thân đi thuyết phục hắn ở rể, nhưng nếu không thành công, sau khoa khảo chính là tuyển tú của Hoàng thượng..."

"Chờ một chút!" Thẩm Nguyệt Chương chợt nảy ra ý tưởng, "Khoa khảo?"

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Quyết tự cứu cái mặt mình trong tay Thẩm Nguyệt Chương ra, "Bệ hạ đăng cơ, mở thêm ân khoa a."

"Ồ ~" Thẩm Nguyệt Chương nhìn Thẩm Thanh Quyết, cười đến ấm áp.

Thẩm Thanh Quyết lập tức nổi da gà.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, Thẩm Thanh Quyết vẻ mặt cảnh giác mà nhìn nàng, "Ngươi làm gì? Tiền tiêu vặt của ta tiêu hết rồi!"

"Ai cần tiền của ngươi!" Thẩm Nguyệt Chương từ trên giường ngồi dậy, nàng chậm rãi rót một tách trà, rũ mắt một lát, rồi hỏi như thể vừa nhớ ra, "Đúng rồi, khi nào thì có danh sách bảng trạng?"

.

Năm Vinh Hưng Nguyên, ngày mồng ba tháng ba, phố Bắc Đại tràn ngập pháo hoa, dòng người chen chúc xô đẩy.

Một chiếc xe ngựa sang trọng bí ẩn lao ra giữa đám đông, ngoài người đánh xe, hai bên trái phải xe ngựa còn có bốn thanh niên cường tráng, đầu đội khăn vuông, người mặc áo lam. Nhìn qua, đều thấy không liên quan chút nào với các sĩ tử đang chờ kết quả thi ở đằng sau.

Xem ra đám người này cũng cố hòa vào đám đông, nhưng cái cố gắng này cũng không đáng kể.

Mọi người chỉ thấy tám cái thân thể cường tráng, thân thủ mạnh mẽ ở sau xe ngựa, sau đó xe rẽ vào một ngõ nhỏ yên tĩnh.

Tám người ăn ý canh giữ ở phía ngoài ngõ, tỏ vẻ hung thần ác sát mà hành vi lại buồn cười, người ngoài đều tránh xa.

Trong xe, Thẩm Nguyệt Chương cùng Xuân Nhụy đang nhìn xem người bị Nhiếp nhị ca trói mang về.

Người này đầu đội bao tải, hai cánh tay bị quấn bởi một vòng dây thừng, cổ tay cũng bị trói chặt mấy vòng.

Sau khi bị Nhiếp huynh ném vào xe ngựa, hắn ngồi dưới đất tựa mình vào một bên toa xe, không ồn ào, không động tĩnh.

Từ chất liệu y phục, có thể đoán hắn không xuất thân từ gia đình hào môn.

Không phải hào môn thì càng tốt!

Nàng cố ý dặn dò qua Nhiếp huynh, bắt một người không giàu có, đến từ nơi khác, miễn là mặt mũi lớn lên đàng hoàng, nàng có thể ký luôn hôn thú!

Về phần vào cung? Đánh chết nàng cũng không vào cung!

Thẩm Nguyệt Chương cùng Xuân Nhụy ba chân bốn cẳng cởi trói cho người ta, lấy bao tải ra, lộ ra một khuôn mặt mà Nhiếp nhị ca nói là, "Dung nhan cực kì thú vị nhiệt tình!"

Xuất thân nghèo khó cũng không ngăn được khí chất như tùng trên người người nọ, có lẽ cũng chính là ngạo khí của một học giả. Nhưng Xuân Nhụy cảm nhận được cái luồng khí này còn áp bức và sắc bén hơn tất cả những học giả khác mà nàng đã từng thấy qua. Có lẽ là trong bụng người ta thật sự thở ra cũng có văn chương, làm cho Xuân Nhụy nhớ đến những vị vua chúa trong truyện coi trời bằng vung, cũng không ai dám coi thường họ.

Tướng mạo thì vô cùng tinh xảo thanh tú. Ngoại trừ lông mày dày rậm ra, mắt, mũi, miệng, đều có chút nữ tính, nam sinh nữ tướng, mà ánh mắt kia. . . Nhìn thật cẩn trọng, như suối nước không đáy, cũng lạnh như băng lại kín đáo sâu xa, có vẻ tính tình cũng không hẳn là tốt.

Nhưng thân thể của hắn nhìn qua đã thấy yếu đuối, ngày sau nếu có cãi nhau với tiểu thư, tóm lại không thể đánh bại được tiểu thư của bọn họ.

Tốt quá! Gấp đôi chuyện tốt!

Xuân Nhụy tỏ ra vui mừng khôn xiết, định đi lấy giấy đăng ký kết hôn ngay, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu thư cứng đờ, lại vội vàng đặt bao tải xuống lần nữa.

Mặt của người kia lần nữa bị che đến kín mít, mà tiểu thư nhà các nàng hít một hơi thật sâu, đặt một tay lên tim.

"Trời xanh a!"

Xuân Nhụy mỉm cười, tưởng tiểu thư nhà bọn họ cuối cùng cũng động lòng thiếu nữ, đang định trêu chọc nàng, thì nghe được giọng nói lạnh như băng trong bao tải, "Bằng hữu gặp lại rồi, tiểu thư thật sự lần nào cũng khiến ai gia kinh ngạc!"

Chương 01: Lần đầu tiên