Trên đời này, ngoài Thái Hậu, còn ai có thể tự xưng "Ai gia"?
Xuân Nhụy sắc mặt lập tức tái nhợt, run rẩy nhìn Thẩm Nguyệt Chương: "Tiểu... Tiểu thư, nàng, nàng, nàng là..."
Xuân Nhị nuốt nước bọt một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Nữ giới?!"
Nàng rụt rè nói, trong giọng điệu có chút tiếc nuối: "Thái Hậu Nương Nương cũng có đệ đệ. Tiểu thư, người kiên quyết không muốn phu quân nhỏ tuổi hơn sao?"
Thẩm Nguyệt Chương "..."
Xuân Nhụy lo lắng sốt ruột: "Vậy Nhiếp huynh chẳng phải là bắt người vô ích sao?"
Đứa trẻ này, ngươi hỏi thật "đúng" trọng điểm!
Thẩm Nguyệt Chương không chút cảm tình, "Hắn cũng không phải là bắt người vô ích, hắn là bị mù vô ích!"
Nữ nhân như hồ ly tinh như vậy, chỉ có cải trang cái lông mày cho dày lên chút, liền trong mắt hắn trở thành "Nam nhân có dung mạo thú vị nhiệt tình!"
Con mẹ nó chứ! Nhiếp lão nhị là đi bắt rể cho nàng hay là tìm vợ cho chính mình đây?
Thẩm Nguyệt Chương tức giận đến mức cái trán giật giật, nhưng "Ngọa Long" bên cạnh nàng vẫn yên lặng thận trọng xem trò vui.
Xuân Nhụy vẻ mặt ham học hỏi khát vọng, hỏi, "Tiểu thư, bên ngoài đồn đãi ngài cùng bệ hạ có quan hệ cá nhân thân thiết, Thái Hậu là đích mẫu* của bệ hạ, mà ngài còn ở đây trói..." Nàng suy nghĩ một lát, tìm một cái định nghĩa cho mối quan hệ giữa Thái Hậu và Thẩm Nguyệt Chương, "Trói trưởng bối của mình, chẳng phải là không tốt lắm sao?"
(*): Mẹ cả, mẹ chính. Con cái của vợ lẻ gọi vợ cả của cha là "đích mẫu" (Từ điển Hán Nôm). Ở đây Hoàng đế hiện tại là con của phi tần của tiên đế.
Trưởng bối?!
Thẩm Nguyệt Chương cười khinh.
Nàng vì muốn sự nghiệp tìm con rể của lão ba có thể dễ dàng hơn, nên đã ở nhà tu thân dưỡng tính 5 năm.
Lão đạo sĩ làm cho tâm nàng bình tĩnh như nước, khiến cho nàng giảm thiểu khẩu nghiệt, nhưng nghe xong hai chữ "Trưởng bối" này của Xuân Nhụy, mặt hồ vốn yên tĩnh suốt 5 năm của nàng bỗng gợn sóng.
"Trưởng bối? Nực cười!" Thẩm Nguyệt Chương cười lạnh một tiếng, "Ta là biểu muội nhỏ tuổi nhất của tiên đế, là đồng học của Thập Thất công chúa, nếu bàn về bối phận ta cũng là trưởng bối của Hoàng đế, ngươi nói ta với hắn cùng thế hệ, là đang mắng ta sao?"
Thẩm Nguyệt Chương như mèo xù lông, nhìn Xuân Nhụy vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, "Ai nha tiểu thư, trọng điểm chúng ta không phải bắt người sao!"
Buồn cười, giờ thì nàng mới biết đâu là trọng điểm à!
Xuân Nhụy lúc này đã thông minh hơn, cởi bỏ dây thừng và bao tải trên người Thái Hậu, lại cung cung kính kính hành lễ.
"Nương nương cùng tiểu thư chậm rãi ôn chuyện, nô tỳ sẽ chờ ở sau xe."
Xuân Nhụy vừa đi, trong xe lập tức rơi vào im lặng đến ngột ngạt.
Thẩm Nguyệt Chương dặt dẹo ngồi dựa vào thành xe, rèm xe bị gió thổi tung, đôi con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt thông qua khe hở, nhìn về lớp gạch ngói màu xanh đen ở bên ngoài.
Nơi này cách chỗ công bố danh sách bảng trạng không xa lắm, mơ hồ còn có thể nghe thấy có người hô to "Ta đậu rồi!" "Ta có trong danh sách!"
Sự hối hả phía xa khiến cái tĩnh lặng trong xe càng thêm dữ dội, Thẩm Nguyệt Chương không chịu nhìn về phía người trong xe, mà người nọ hơi hơi cúi đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉnh trang lại vạt tay áo xanh.
Cổ tay áo che lại mấy vết trầy xước trên da do ma sát với dây thừng, đau đớn râm ran, mà nàng ta còn xem như không có việc gì, siết chặt lấy cổ tay áo, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt Chương khẽ mỉm cười.
Sau sáu năm ở cung, Liễu Vân vốn tưởng rằng lẽ ra mình nên khắc cốt ghi tâm cái cung cách giả dối khách sáo kia. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Chương đã hoàn toàn khác với mấy năm trước, trở nên trầm tĩnh, trong sáng, đôi mắt đào xinh đẹp của nàng ta cũng mờ mịt đi trong giây lát, môi mềm mấp máy, lại không thốt ra được lời nào.
Nàng ta cũng theo tầm mắt của Thẩm Nguyệt Chương mà nhìn về phía bên ngoài xe. Nhưng từ góc độ này, lại chỉ thấy được phần cỗ xe bị che kín mít.
Không khí trong xe căng thẳng nhưng trong ngõ lại khá náo nhiệt. Xuân Nhụy vừa xuống xe, Nhiếp nhị ca đã đến tiếp đón.
Nam nhân cao lớn thô kệch nhìn cỗ xe, không khách khí hỏi, "Xuân Nhụy cô nương, thế nào rồi, tiểu thư có hài lòng với tiểu tử kia không?"
Xuân Nhụy giận dữ dậm chân, "Nhiếp huynh, để ta nói cho ngươi hay, các ngươi đã làm cái chuyện gì. Ngươi có biết người ngươi bắt tới là ai không? Đó là đương triều Thái Hậu!"
"Thái Hậu?" Râu tóc trên mặt Nhiếp nhị ca bay bay, hắn vỗ đùi tiếc nuối nói, "Ai nha, Thái Hậu có đệ đệ nha! Đáng tiếc, tiểu thư nhà chúng ta lại không thích phu quân nhỏ tuổi hơn!"
Thẩm Nguyệt Chương "......"
Mẹ nó, các ngươi đúng là phúc phần của ta!
Không khí u sầu phiền muộn vừa rồi của Thẩm Nguyệt Chương đều biến mất, nàng tức muốn hộc máu mà nhìn quanh trong xe tìm kiếm một chút, sau đó cởi giày, nhoài nửa người ra khỏi xe.
Nàng cầm chiếc giày thêu có đính hạt Đông Châu to cỡ ngón tay cái ở mũi giày, ném vào bức tường bên cạnh hai người bọn họ một cách chuẩn xác, rơi "bộp" một tiếng vào vòng tay Xuân Nhụy.
"Ta nói các ngươi có thể ra đằng sau mà ngồi lê đôi mách hay không?"
Nhiếp nhị ca và Xuân Nhụy đang ôm giày nhìn nhau, ngầm hiểu mỉm cười ngượng ngùng với nàng, sau đó đi vài bước đến đầu ngõ, đưa lưng về phía Thẩm Nguyệt Chương tiếp tục thì thầm to nhỏ.
Thẩm Nguyệt Chương "......"
Không những vậy, lần này Khang lão lục cũng gia nhập thảo luận.
Thái Hậu là do chính tay Khang lão lục tròng bao tải lên, rồi trói lại bằng dây thừng, tay Khang lão lục run rẩy, "Thế nhưng, ta nói các ngươi này, trọng điểm ở đây, không phải là việc bắt trói Thái Hậu chính là tội đáng chém đầu sao?"
"Đúng vậy!" Nhiếp lão nhị đập tay đáp ứng, nhìn về phía Xuân Nhụy, "Xuân Nhụy cô nương, cái này..."
"Này, không sao đâu!" Xuân Nhụy ngước cổ lên, "Thái hậu trước khi vào cung vẫn là người trong phủ chúng ta. Nói tóm lại, ngài với tiểu thư chúng ta là cùng nhau lớn lên, Thái Hậu sẽ không gây rắc rối cho tiểu thư, yên tâm đi!"
Bàn tay run rẩy của Khang lão lục bình tĩnh lại một chút, "Nhưng ta nghe người ngoài đều nói, Thái Hậu năm đó vì gia đình liên lụy mà trở thành tội nô, rồi bị mua về phủ chúng ta làm nha hoàn, còn nói tiểu thư mấy năm nay không vào cung, chính là bởi vì nàng hà khắc với người hầu, trở thành kẻ thù của Thái Hậu!"
Bọn họ đã đi xa hơn một chút, nhưng âm thanh vẫn rơi vào tai Thẩm Nguyệt Chương không lọt chữ nào. Nàng cầm chiếc giày còn lại trong tay, lồng ngực phập phồng nghe xem họ còn có thể phun ra cẩu ngữ gì nữa!
Rất nhanh, Xuân Nhụy không phụ lòng nàng nói, "Đó đều là nói nhảm, ai dám không thích tiểu thư nhà chúng ta chứ? Còn khắt khe người hầu, ta tuy rằng nhập phủ trễ hơn, nhưng các ngươi xem ta có giống từng bị đối xử khắc nghiệt quá đáng không?"
Nhiếp lão nhị cùng Khang lão lục liếc mắt nhìn chiếc giày trong tay nàng, lại nhìn về phía Xuân Nhụy đang lải nhải, lắc đầu.
"Không giống."
Đều rất xứng đáng với ngươi.
"Đúng rồi!" Xuân Nhụy vẻ mặt đắc ý, "Đều là người ngoài không ăn được nho còn nói nho chua, các ngươi nhìn xem tiểu thư và Thái Hậu ôn chuyện cũ thật thuận lợi... A!"
Xuân Nhị dường như vừa nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới bên xe.
Thẩm Nguyệt Chương vừa buông chiếc giày trong tay xuống, Xuân Nhụy lại thò đầu vào, cười toe toét với Thẩm Nguyệt Chương qua ô cửa sổ, dặn dò nàng, "Hầu gia căn dặn, ngài ở bên ngoài kiệm lời một chút, đừng gây chuyện."
Nói xong, nàng lại nhẹ giọng lẩm bẩm, "Ngài vừa rồi cũng không đúng rồi, ai lại như vậy nói muốn làm trưởng bối của bệ hạ ngay trước mặt đích mẫu của hoàng đế. Chẳng trách Nhị thiếu gia ở nhà nói Hầu gia tốc độ lấp hố đều không đuổi kịp tốc độ đào mồ của ngài! Tiểu thư, ngài đây là đang đào mồ chôn cả nhà a!"
Đào hết đất mồ lên còn không lấp nổi cái mồm của ngươi thì có!
"Bang" một tiếng, chiếc giày còn lại cũng bị ném ra ngoài, khiến Nhiếp Lão Nhị và Khang Lão Lục nhìn thấy đều sợ đến líu lưỡi.
Tính tình của tiểu thư thật là tốt quá!
Xuân Nhụy lại ôm lấy đôi giày chạy mất, mà trong xe, Liễu Vân khẽ cười một tiếng, "Nói chuyện chính đi, hôm nay xuất cung, ta thật ra là muốn tìm ngươi."