Trong trí nhớ của Thẩm Nguyệt Chương, Liễu Vân chưa bao giờ có thể dửng dưng mà nghe lọt lời soi mói của người khác đối với chính mình.
Nàng ta mỉa mai chanh chua, nàng ta mồm miệng sắc bén, nàng ta tính tình cổ quái...
Nhưng lúc này, giọng điệu của Liễu Vân lại bình tĩnh thản nhiên, như thể chuyện xưa kia, chỉ là một mảnh hồi ức của quá khứ.
Nàng ta bình thản xa cách, càng khiến Thẩm Nguyệt Chương thấy người trước mặt mình thật xa lạ.
Nàng vốn có chút áy náy khi trói người, nhưng giờ lại bị cái thái độ phiền toái này chọc tức.
Nàng hơi ngửa đầu, xương quai xanh ẩn hiện dưới làn da trắng trẻo diễm lệ, sắc bén đến bức người, mày liễu hơi nhíu lại hiện lên một nét ngạo nghễ, tựa như kiếm thánh sắc sảo rũ bỏ bụi trần vươn ra khỏi bao.
Liễu Vân đã sớm hiểu rõ, Thẩm Nguyệt Chương xinh đẹp cực kì có tính công kích.
Năm đó nàng váy áo lụa đỏ, phóng ngựa ra phố, ngày hôm sau liền đứng đầu danh sách đại mỹ nhân kinh thành, hồi hộp mà ly kỳ!
Mà bây giờ, cảm giác hồi hộp bên trong cỗ xe ngựa nhỏ này, càng khiến lồng ngực Liễu Vân nhảy múa, nhịp tim đập loạn.
Liễu Vân nín thở trong giây lát, đồng tử hơi giãn ra, tầm nhìn như bị sàng lọc qua hàng ngàn vạn tia sáng của mặt trời mặt trăng. Tia sáng nhỏ bé và rực rỡ nhất, lại như ẩn hiện mà lặng yên, vững vàng dừng trên người người kia, lấp lánh như bề mặt của viên ngọc trong phòng tối.
"Ta chỉ là một tiểu thư ăn chơi lêu lỏng, làm sao chạm đến được chốn nhã nhặn quyền quý. Nếu nương nương muốn nói chuyện chính sự, vẫn là nên tìm người khác đi. Tìm ta, chỉ khiến cho tiền đồ của nương nương bị trì hoãn."
Người cũ, chính là người biết rõ hướng mũi dao ở chỗ nào là đau đớn nhất.
【 Thẩm đại tiểu thư, ngươi sủng ái ta như vậy, nhưng ta còn phải trả thù cho Liễu Gia, ta đi theo một kẻ lêu lỏng như ngươi, chẳng lẽ phải đợi đến chết mới có thể đi tìm kẻ thù đòi mạng sao? 】
【 Ta không cần an ổn, ta muốn ngồi ở vị trí cao nhất kia, để một ngày chính tay kết liễu kẻ thù. Mấy trò trẻ con của ngươi, nên đi tìm trẻ con mà chơi! 】
【 Làm cung phi có cái gì không tốt? Gấm lụa cơm ngọc, tôi tớ vây quanh. Thẩm Nguyệt Chương, ngươi chưa từng chịu cảnh ngủ với sâu với chuột, cũng chưa phải ăn cỏ dại nếm rau đắng, mới có thể xem thường vinh hoa phú quý. 】
【 Thẩm Nguyệt Chương, tình nghĩa trên miệng ngươi, so với tiền đồ của ta, thật sự quá buồn cười.】
【 Tiểu thư, ngươi nếu thật là muốn tốt cho ta, vậy hãy chúc ta ngày càng thăng tiến đi. 】
【 Bùa bình an này, ta trả lại cho ngươi...】
Hình ảnh quá khứ nặng trĩu từng đợt chợt lóe lên, xáo động trong lòng Liễu Vân. Nàng ta gần như vô thức mà mím môi, muốn húp một ngụm trà ngăn xuống bối rối, nhưng cũng chỉ có thể siết chặt nắm tay.
Thẩm Nguyệt Chương dứt lời, đang định đứng dậy rời đi, nhưng vừa hếch mông tới cửa xe, lại nhìn thấy cái đám Ngọa Long Phượng Sồ* đầu ngõ, nàng mới nhớ ra, rằng đây là xe ngựa của chính mình.
(*): Ẩn sĩ thời Tam Quốc Tư Mã Huy từng tán dương hai người - "Ngọa Long (Gia Cát Lượng) - Phượng Sồ (Bàng Thống), được một trong hai người, có thể an định thiên hạ". Ý mỉa mai đám người hầu biết tuốt =)))))))) toàn nhảy dô họng Thẩm tiểu thư nói dùm, nói trước , quân sư quạt mo =)))))
Ngọa Long Phượng Sồ "......"
Thẩm Nguyệt Chương "......"
Thấy Ngọa Long lại muốn mở miệng, Thẩm Nguyệt Chương lập tức bĩu môi đi lùi trở lại.
Nhưng mà mọi người đều biết, cứ đi lùi như vậy, rất dễ vấp ngã vì dẫm phải quần áo của chính mình.
Thẩm Nguyệt Chương giờ chỉ còn mang một đôi tất trơn, dẫm lên vạt áo sau, nghe "rầm" một tiếng, theo sau đó là tiếng hét lo lắng cùng vội vã của Thái Hậu nương nương.
"Cẩn thận!"
"Tiểu thư!"
Động tĩnh vừa rồi quá lớn, Xuân Nhụy cả kinh ném giày vội chạy đến.
Vén rèm xe lên, chỉ thấy tiểu thư nhà các nàng nằm ngửa trên ván gỗ của xe, dưới thân là áo choàng xanh lam.
Về phần quan trọng nhất, đầu... Đầu hướng xuống phía tấm ván gỗ, nhưng không có tiếp đất, mà được mũi chân của Thái Hậu nương nương đang lơ lửng đỡ lấy.
Thẩm Nguyệt Chương "......"
Mẹ nó, nhân sinh đầy rẫy điều bất ngờ!
Lúc sớm trời còn lạnh, Thẩm Nguyệt Chương mặc áo choàng dày, nên vừa rồi ngã mạnh như vậy, nhưng cũng không hề đau.
Nàng chỉ là cầm trong tay một mảnh quần áo xanh lơ bị xé rách, có điểm hoài nghi nhân sinh.
Xuân Nhụy dời tầm mắt theo hướng đầu Thẩm Nguyệt Chương, nhìn về phía cái chân thon dài thẳng tắp kia, lại nhìn về phía chủ nhân cái chân.
Xuân Nhụy không nghĩ đến vẻ mặt nhẫn nhục của tiểu thư nhà nàng, chỉ lo thở phào một cái, còn nghiêm túc giơ ngón tay cái lên.
"Chân nương nương quả nhiên rất đẹp!"
Thẩm Nguyệt Chương hung hăng trừng một cái, Xuân Nhụy giật mình, "À không, chân của nương nương quả nhiên rất dài nha!"
Thái Hậu nương nương chân dài nhìn Thẩm Nguyệt Chương bám vào ghế đưa lưng về phía mình ngồi xếp bằng tại chỗ, ánh mắt buông lỏng, từ từ thu lại chân.
Nàng ta ung dung mà nhìn một mảnh góc áo bị xé rách của mình, đầu ngón tay vuốt ve vết xé, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt mà chính mình cũng không phát giác.
"Mới vừa rồi..."
"Mới vừa rồi đa tạ nương nương, nương nương nếu không có việc gì thì mời trở về."
Thái độ Thẩm Nguyệt Chương vẫn cự tuyệt như cũ, không thấy dấu hiệu dịu đi, nàng nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, "Xuân Nhụy, kêu đánh xe tới, trưa rồi, nên trở về phủ ăn cơm."
Nàng ôm góc váy nhàu nhĩ, ngồi ở một bên ghế, không nhìn đến vẻ mặt đầy ảm đạm của Liễu Vân, chỉ càu mày mắng Xuân Nhụy, "Giày đâu? Hầu phủ dạy ngươi vuốt mông ngựa mà đập vào chân ngựa như vậy à?"*
(*): Nguyên văn là “侯府尽教你怎么拍人马腿了?”. Mà 3 chữ cuối “马腿了” được lấy từ từ thành ngữ “拍马屁拍到马腿上” của Trung Quốc, ý nói muốn nịnh bợ lấy lòng người khác nhưng lại không nịnh đúng chỗ, không hợp ý người, chỉ gây khó chịu phiền hà cho người ta. (Nguồn: Baidu) Cái này mình dành rất nhiều ngày để search từ Ta sang Tây sang Tàu thì chỉ tìm ra được có vậy. Nếu mọi người có cách dịch khác hay hơn thì giúp mình với nha.
Câu này rõ ràng là giận cây dâu mà mắng cây hòe, mắng rất nặng, ai nghe cũng hiểu, Thẩm Nguyệt Chương đang rất bực.
Xuân Nhụy cũng không dám đùa giỡn nữa, vội vàng quay lại đầu ngõ nhặt giày cho Thẩm Nguyệt Chương.
Trong xe, Thẩm Nguyệt Chương thấy Liễu Vân còn không có ý muốn xuống xe, nhếch miệng cười cười, "Như thế nào, Thái Hậu nương nương còn phải chờ hành lễ mới bằng lòng nhích người?"
Hôm nay gặp lại, Thẩm Nguyệt Chương nói với nàng ta tổng cộng được ba câu, nhưng mỗi câu đều làm tim nàng đau nhói.
Liễu Vân ánh mắt phức tạp mà nhìn Thẩm Nguyệt Chương, nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng bên ngoài của Xuân Nhụy, thấp giọng thở dài.
Bả vai nàng ta chùng xuống, lại giơ tay ấn ấn giữa mày, vạt áo xanh trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh.
Trước lần gặp mặt này, Liễu Vân vốn đã nghĩ rất kỹ, dù biết là sẽ phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt Chương, nhưng nàng ta cũng vẫn muốn tránh né mấy lời gay gắt kia. Nếu không thì đã không đứng trước bảng trạng trên phố Bắc mà chần chừ lo lắng như vậy.
Ngoài mặt thì nói là xem bảng trạng, nhưng thật ra là vì nàng ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đối với việc gặp lại Thẩm Nguyệt Chương.
Chỉ là không ai ngờ rằng, Thẩm Nguyệt Chương muốn tự tay bắt rể ngay trước bảng trạng!
Liễu Vân không biết nên khóc hay cười, cũng thở phào nhẹ nhõm
Trừ Thẩm Nguyệt Chương, không ai có thể tạo ra được cuộc gặp gỡ bất thường như vậy. Đã có cái cơ hội này, nàng ta vốn tưởng rằng hai người có thể ngồi lại trò chuyện cùng nhau... Cho dù là nói chính sự cũng được.
Chỉ là... Cổ tay nàng lại thả xuống.
Trong cỗ xe mờ mịt, cổ tay trắng bệch đến mức bắt mắt. Những vết xước nông không hề khiến cổ tay trông yếu ớt hơn mà lại toát lên vẻ "đẫm máu" quyền lực.
"Dừng lại."
Sau nhiều năm ngự trị trên cao, quyền lực cố tình bị che giấu rốt cuộc cũng lộ ra chút uy nghiêm, nàng ta dừng bước chân ở bên ngoài, nói trước khi Thẩm Nguyệt Chương lại nổi giận lần nữa, "Ta tới tìm ngươi, thật sự có việc quan trọng, có liên quan đến ông ngoại ngươi, Hoắc Thái sư. Sau khi thương lượng cùng Hoàng đế, ta cảm thấy ngươi nhất định cần phải vào cung một chuyến."