Giữa trưa, một chiếc xe ngựa từ cửa tây Phúc An môn lặng lẽ vào cung.

Đồng thời một tờ thánh chỉ vàng kim sáng chói ồn ào đến Vĩnh Định Hầu phủ.

Chỉ nửa canh giờ sau, ý chỉ ngợi khen Thẩm gia tiểu thư hòa thuận đoan chính thanh nhã, thích hợp vào cung đợi ngày tuyển tú trở thành tin tức nóng hổi như nước đường sôi trào, cuồn cuộn cháy rực, cùng với xe ngựa của những nữ tử tham gia vào đợt tuyển tú này, truyền khắp toàn bộ kinh thành!

Với danh tiếng trong thành của Thẩm Nguyệt Chương, việc nàng muốn tham gia tuyển tú đã tạo tiền đề cho lần tuyển tú này trở thành đợt có quy mô lớn nhất kể từ khi lập Đại Lương Quốc đến nay!

Mà nguyên nhân khiến lần tuyển tú này quy mô lớn có rất nhiều. Một là hậu cung bệ hạ hiện tại trống rỗng, hai là bệ hạ đến nay không có Hoàng Hậu, nữa là bệ hạ tuổi trẻ khỏe mạnh, không giống tiên đế bệnh tật triền miên, rồi những nữ tử tham tuyển năm nay đều có tài năng và gia thế ưu việt.

Nhưng, điều đáng giá nhất lần này, lưu danh hậu thế, chính là kỳ thi văn dành cho nữ giới đầu tiên được Vinh Hưng Đế và Thánh Đức Thái Hậu khởi xướng!

Người đời sau gọi đó là kỳ thi văn cho nữ giới, nhưng thật ra lúc này, sơ khai thì đây vẫn là cuộc thi tuyển mỹ nhân vào cung.

Nữ tử vượt qua vòng sơ tuyển có thể chọn vào cung làm phi tần.

Nếu không muốn vào cung, cũng có thể được Hoàng đế ban thưởng, đảm nhiệm chính sự, làm một vị nữ quan.

Thậm chí cũng có thể về nhà tự kết hôn.

Khi một tân quan nhậm chức, có ba việc lớn cần làm. Hoàng đế là tân quan lớn nhất. Lần này cuối cùng hắn cũng thực hiện việc lớn đầu tiên sau khi đăng cơ được một năm. Nhưng khi đó mọi người còn không có ý thức được sự việc lần này có ý nghĩa trọng đại ra sao.

Bọn họ chỉ cảm thấy nữ tử làm quan, thật hoang đường thú vị.

Cùng lắm, tuy rằng làm quan nghe rất hoang đường, nhưng còn có thể vào cung làm phi tần, thậm chí còn có cơ hội trở thành Trung Cung Hoàng Hậu. Cũng không sợ không thể làm cung phi, vì nhờ thành tích từ đợt sơ khảo này, giá trị người phụ nữ sẽ tăng gấp đôi, càng không cần phải lo nghĩ đến chuyện kết hôn!

Cho nên mặc dù mọi người đối với chuyện nữ tử làm quan có nhiều ý kiến phê bình kín đáo, nhưng vị trí Hoàng Hậu còn trống kia đầy mê hoặc, nên dòng người đến tham tuyển vẫn ồ ạt không dứt.

Được thảo luận nhiều nhất, là vị trí Hoàng Hậu sẽ là của ai, tiếp theo mới đến - - nữ quan? Nữ quan gì chứ! Chẳng qua là quản lí chút việc nội vụ thị nữ trong cung thôi!

Chỉ là cho đến khi tin Thẩm Nguyệt Chương vào cung được lan truyền, thì cái ý tưởng Nữ quan mới lần nữa dấy lên làn sóng bàn luận.

Thẩm Nguyệt Chương hôn sự không suôn sẻ, Thẩm Nguyệt Chương phẩm hạnh không tốt, người như vậy không thể làm được Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Mà bọn họ cũng thật khó có thể tưởng tượng người như nàng lại cam tâm khuất phục trước người khác mà lùi về sau làm phi tần.

Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, chẳng lẽ, Thẩm Nguyệt Chương vô vọng với hôn nhân, nên thay vào đó nung nấu con đường làm quan?

Thẩm Nguyệt Chương người này quá hoang đường, nữ quan cũng quá hoang đường, ghép lại hai cái hoang đường như vậy, thoạt nhìn lại quá hài hòa mà hợp lý đến nực cười!

Nhưng bản thân đương sự là nàng cũng không biết đến mấy cái đồn đoán kia, nàng ở Thọ Khang Cung ăn cơm trưa, sau đó đến thiên điện* ngủ trưa. Lần này không có đệ đệ xúi quẩy cùng Ngọa Long nha hoàn quấy rầy, Thẩm Nguyệt Chương ngủ nướng hơn nửa ngày luôn!

(*): Sảnh phụ, gian phòng phụ

Khi mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy chạng vạng ngoài cửa sổ. Thẩm Nguyệt Chương nằm ngơ ngác hồi lâu, mới hoảng hốt nhớ ra chiếc giường xa lạ mình đang nằm không phải là giường nhà mình.

Không biết từ khi nào trên người nàng được đắp một tấm chăn mỏng, ở giữa gian phòng cũng có thêm một cái bình phong có tám gấp*. Bình phong ngăn gió lạnh bên ngoài, cũng che khuất tầm nhìn của Thẩm Nguyệt Chương. Một ánh nến lặng lẽ nhảy múa, đầu ngón tay nàng lờ mờ in bóng hoa văn thêu trên bình phong.

(*): bình phong dài gấp được làm 8

Thẩm Nguyệt Chương ngơ ngẩn mà dựa vào đầu giường, từ từ ngồi dậy. Tiểu cung nữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến vào, giọng nói trong trẻo lanh lảnh, "Thái Hậu đã chuẩn bị bữa tối, nói cô nương tỉnh dậy liền ăn."

Thẩm Nguyệt Chương không cho Ngọa Long nhà mình vào cung. Nàng sợ là tuyển tú còn chưa kết thúc, thì đã bị cái mồm ấy làm cho tức chết.

Tiểu cung nữ được an bài để hầu hạ nàng trong đây là Thúy Châu, rất nhỏ tuổi, lá gan cũng rất nhỏ, ánh mắt luôn đảo quanh lảng tránh.

Thẩm Nguyệt Chương mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc không kịp nghĩ ngợi, chỉ xỏ giày đi theo nàng ra khỏi thiên điện.

Qua khỏi bình phong, chỉ thấy chạng vạng chiều hôm u tối, mà ngay dưới chạng vạng, là hàng hàng lớp lớp cung nữ cùng với thái giám, đứng yên lặng như tờ, mặt không biểu cảm!

Cảnh tượng đáng sợ này khiến cho Thẩm Nguyệt Chương trong lòng giật mình một cái, đồng tử nàng đột nhiên co lại, lông tơ trên người dựng đứng. Nàng vừa mới bước ra ngưỡng cửa, chân lại vô thức lùi nửa bước, gót chân va vào ngạch cửa, khiến nàng mất thăng bằng ngã ngồi trên mặt đất.

Tiểu cung nữ bên cạnh liền bị dọa đến bật khóc. Đây là người mà Thái Hậu đích thân dặn dò phải phục vụ thật tốt, nhưng nàng…

Giọng Thúy Châu run rẩy, "Thẩm tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Rèm cửa chính điện* mở ra, ánh sáng đột ngột trong phòng kéo Thẩm Nguyệt Chương ra khỏi khung cảnh âm u vừa rồi. Nàng thở dài ra một hơi, xua tay với đại cung nữ Thụy Tuyết đang đi về phía này.

(*): Sảnh chính ở giữa lớn nhất trong cung / phủ.

"Không có việc gì, ta đi bộ mệt, ngồi xuống nghỉ một lát."

Thụy Tuyết nhìn vào trong phòng liếc mắt một cái, lại quét mắt đến Thúy Châu bên cạnh, buồn cười hỏi, "... Từ giường tới cửa à?"

Thẩm Nguyệt Chương gật đầu, nàng nhìn trăng khuyết trên bầu trời mà thở dài, "Có thể thấy trong cung mỗi bước chân đều là gian khổ!"

Giống nàng, mới vào cung chưa được bốn tiếng, mà thiếu chút nữa đã bị hù chết!

Thụy Tuyết khẽ nhếch môi lạnh lùng, như cười như không, mặt nạ hoàn mỹ trên mặt nhanh chóng trở nên bình đạm không gợn sóng, rất nhẹ nhàng nói, "Trên đời này có người bình an trôi chảy, tất nhiên dù sao cũng phải có người từng bước gian nan."

Nói xong, nàng lui về phía sau nửa bước, "Thỉnh Thẩm tiểu thư đi, nương nương đã đợi lâu."

Địch ý của Thụy Tuyết đối với Thẩm Nguyệt Chương rất rõ ràng, Thẩm Nguyệt Chương đoán chừng là do bất bình vì bị chủ tử nàng ấy bỏ đói, nhưng cái này thật không thể trách Thẩm Nguyệt Chương được, tất cả là vì Liễu Vân quá bận rộn mà!

Hiện giờ trong cung không có Hoàng Hậu, nên Thái Hậu chính là chủ nhân hậu cung. Tất nhiên, những việc như tuyển tú như vậy, cũng sẽ do Thái Hậu quản lý.

Nếu chỉ đơn thuần là tuyển tú, dựa vào quy củ trước giờ để làm cũng không phải việc gì khó, ít nhất là không cần Thái Hậu tự mình thực hiện. Tuy nhiên, năm nay quy mô quá lớn, Hoàng đế phải mở thêm cả sơ tuyển, như vậy, nơi ở của tú nữ dự thi, địa điểm thi, giám thị, và nội dung thi đều phải được nàng ta trực tiếp xem xét và đánh giá.

Việc chồng việc, nuốt nước bọt còn không kịp chứ đừng nói ăn cơm. Đến tận canh ba thì mọi người bên ngoài mới bắt đầu giải tán.

.

Thẩm Nguyệt Chương buổi chiều ngủ quá nhiều, giờ phút này nằm trên giường tràn trề năng lượng, thấy đèn trong chính điện đã tắt, lúc này mới cầm theo một cái đèn lồng nhỏ bước ra khỏi cửa.

Thúy Châu đang gác đêm bên ngoài bị tiếng động của nàng đánh thức, vội bật dậy, "Cô nương có việc gì sao? Cứ để nô tỳ làm là được."

Thẩm Nguyệt Chương tự khoác áo choàng lên người, "Ta ngủ nhiều, ra ngoài đi dạo, ở gần đây thôi, không có việc gì."

"Cô nương muốn ra khỏi Thọ Khang Cung sao?" Tiểu cung nữ bị dọa đến bừng tỉnh, "Không thể nào!"

"Không có gì đâu." Thẩm Nguyệt Chương ban đêm không nhìn rõ dây đai áo, không để ý mà lung tung thắt chặt nút, "Ta lớn lên trong cung, không cần lo lắng cho ta, nếu có ai phát hiện thì cứ nói đây là ý muốn của ta. Nhưng mà, một lát nữa cổng có bị khóa, thì ngươi giúp ta mở một chút là được."

Dụ dỗ một hồi, cuối cùng cũng dụ được tiểu cung nữ ở lại trong cung.

Trong đêm sâu thẳm, Thẩm Nguyệt Chương cầm đèn nhỏ men theo con đường nhỏ trong trí nhớ. Đi khoảng thời gian gần hai tách trà, cuối cùng dừng lại trước một cổng cung cũ đổ nát.

Ở cửa cung có một ổ khóa đã tồn tại nhiều năm, lõi khóa đều rỉ sét loang lổ. Hoa mận trong sân vừa mới rụng lứa đầu mùa, thoáng ngửi được mùi đất tanh quyện với mùi thơm thoang thoảng của hoa. Trên tường là những mảng rêu xanh dày dặn bao lấy mấy cành hồng dại nhô ra khỏi vách, hoang tàn xơ xác.

Thẩm Nguyệt Chương khéo léo tháo chiếc kẹp tóc ra, nghịch lõi khóa một lúc, nghe một tiếng "Cạch", sợi xích sắt cũng theo đó nặng nề rơi xuống đất.

......

Trong sảnh chính Thọ Khang Cung, Thái Hậu mặc áo ngủ trắng thuần ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là một ngọn đèn đơn. Thụy Tuyết tiến đến báo tin, nét chữ xinh đẹp sắc bén trên tay liền ngừng lại, Liễu Vân hỏi, "Đi Ngọc Phù cung sao?"

Trên mặt Thụy Tuyết chợt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó gật đầu, "Đúng vậy, ám vệ bí mật theo dõi, khẳng định Thẩm cô nương đã vào Ngọc Phù cung, chỉ là..."

Liễu Vân nhìn nàng một cái, "Có việc gì thì cứ nói."

"Chỉ là, nô tỳ cảm thấy kỳ quái, Ngọc Phù cung bỏ hoang nhiều năm bụi bặm, trước cũng rất ít người lui tới, Thẩm tiểu thư... Thẩm tiểu thư tối nay thấy người hầu đến báo cáo nương nương còn bị dọa cả kinh, như thế nào nửa đêm lại có lá gan đi đến đó?"

Vết mực chỗ đầu bút trên đơn tấu đang ngưng trọng bỗng bị ấn xuống mấy vệt thật mạnh, mà Liễu Vân cũng không để ý, chỉ nhíu mày khẩn trương.

"Nàng hôm nay bị dọa sợ?"

Chương 04: Ngọc Phù cung