Ngọc Phù cung đã hoang phế nhiều năm.

Trong cung từ lâu không có người quét dọn, lá rụng chồng chất, cỏ dại mọc um tùm.

Con đường đá xanh trong trí nhớ Thẩm Nguyệt Chương đã sớm không thấy tung tích. Nàng vào đến trong sân, chỉ ngồi xuống chỗ bậc thềm ngoài hiên, ngắm nhìn cây mận duy nhất còn tươi tốt trong sân, trầm ngâm.

Gió đêm nức nở, chim quạ kêu dài, cổng lớn phía sau "Kẽo kẹt" một tiếng, ánh sáng trong đèn lồng bên cạnh cũng nhảy múa theo.

"Biết trước ngươi vừa vào cung nhất định sẽ tới đây, trẫm còn đặc biệt mang theo hai bình rượu quế thơm!"

Giọng nam rất rõ ràng, trong màn đêm tĩnh mịch, người nọ mặc thường phục màu chàm bước về phía Thẩm Nguyệt Chương.

Người đến không ai khác chính là Tam Hoàng Tử ngày xưa, bây giờ là Vinh Hưng Đế, Lý Kiến Vân!

Thẩm Nguyệt Chương đang định đứng dậy, lại thấy hắn đã vén áo ngồi xuống, nên cũng kiên định ngồi lại.

Đôi bàn tay xương xẩu của người nọ giơ lên một cái bình, mở ấn rượu đưa cho Thẩm Nguyệt Chương: "Đây."

Khi đến gần, có thể thấy nét mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt vị tân vương này, nhưng tinh thần vẫn rất rất tốt. So với thiếu niên nhẫn nhục và bối rối ngày xưa, Hoàng đế của hiện tại khí phách mạnh mẽ, tựa như thân tre xanh dựng thẳng chọc trời!

Lý Kiến Vân nhấp một ngụm rượu, hương hoa quế lan tỏa trong không khí. Hắn cũng nhìn cây mận trong sân, khẽ thở dài.

"Năm đó dì nhỏ là con gái được sủng ái nhất của Hoàng gia gia, mỗi cây mận trong Ngọc Phù cung này thôi cũng đã có năm sáu người hầu chăm sóc, hiện giờ..."

"Hiện giờ cây này phát triển có thể nói là tốt hơn nhiều so với khi đó!"

Thẩm Nguyệt Chương không chút khách khí cắt ngang một màn mùa xuân buồn mùa thu của Hoàng đế bệ hạ.

Nàng đến đây, nhưng cũng không muốn nói đến chuyện của chủ nhân Ngọc Phù cung. Lý Kiến Vân hiểu tâm tình nàng nên cũng không nói nữa mà thẳng thắn, "Vậy thì bàn chính sự đi. Mùa đông này, một đám người Hung Nô* vẫn luôn cố quấy rối biên giới phía bắc, gần đây quy mô không ngừng mở rộng. Tướng quân ở biên giới tấu lên, ước chừng năm nay chúng ta phải nghiêm túc đánh với bọn họ."

(*): Tộc người châu Á, sống ở miền cao nguyên Mông Cổ, chuyên chăn nuôi, du mục. Nói chung nguyên phần thoại về chiến tranh này là tác giả mượn từ tư liệu lịch sử Chiến tranh Hán-Hung Nô của TQ.

Thẩm Nguyệt Chương cau mày.

Liễu Vân nói việc chính sự của Hoàng đế đều liên quan đến ông ngoại của nàng, nhưng ông nàng năm nay cũng đã 86 tuổi, chưa kể hiện còn là quan văn. Dù có là tướng quân thì cũng không đến lượt ông đi?

Thẩm Nguyệt Chương cau mày suy nghĩ hồi lâu, buồn bã nói, "Ông ngoại ta tuổi đã lớn, cha ta còn đang trấn thủ kinh thành..."

"Như vậy đi, có Thẩm Thanh Quyết còn trẻ, cho hắn đi tiền tuyến. Dù không giết được địch, ít nhất cũng có thể nói chuyện pha trò, còn có thể làm linh vật cổ vũ!"

Lý Kiến Vân: "...Tiền tuyến của trẫm không cần linh vật. Ngoài ra, trước tiên ngươi có thể gác lại hứng thú tiêu diệt người thân vì chính nghĩa được không?"

"A ~" Thẩm Nguyệt Chương trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, "Bia đỡ đạn cũng không thiếu sao? Không có ý gì khác, ta cảm thấy Thẩm Thanh Quyết tuổi quá nhỏ, cần được rèn luyện cho tốt."

"Rèn luyện xong rồi kiếp sau phải cẩn thận không làm em trai ngươi nữa đúng không?" Hai bên thái dương của Lý Kiến Vân giật giật.

Với Lý Kiến Vân mà nói, ngôi vị Hoàng đế này không chỉ mang đến cho hắn quyền lực địa vị tối cao, mà còn khiến hắn thành kẻ cô đơn.

Mẫu thân hắn chết sớm, huynh đệ chia biệt, chưa cưới vợ, cũng không có con. So với sự kiện Ninh Vinh đẫm máu tàn khốc năm xưa, hắn lên ngôi Hoàng đế xem như dễ dàng, nhưng cũng cô độc hiu quạnh...

Không có thân nhân ruột thịt, chỉ có thể dựa vào bạn thân mà an ủi phần nào.

Người bạn thân này thật sự đã an ủi hắn, ít nhất cũng làm hắn hiểu rằng quan hệ huyết thống… đôi khi cũng không cần thiết đến thế.

Thẩm Nguyệt Chương hoàn toàn bối rối, "Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Trẫm muốn đánh giặc."

"Đánh. Người ta đang đập đến cửa nhà rồi, sao có thể không đánh được??"

"Không có tiền."

Thẩm Nguyệt Chương "......"

"Như vậy đi, ông ngoại ta tuổi già, cha ta thủ kinh thành, Thẩm Thanh Quyết hắn có tiền riêng, ta đi lấy tiền đó cho ngươi, bảo đảm bắt hắn nộp hết không chừa một phân!"

Lý Kiến Vân hơi hơi đau đầu, "Lúc Hoàng gia gia còn tại vị, trong ngoài triều đều là chiến trường. Đến phụ hoàng ta thì là người tiết kiệm, cầm quyền mấy năm cũng coi như ổn định, nhưng vẫn phải lo kế sinh nhai cho dân chúng. Nên các châu huyện vùng chiến, đều được miễn thuế trong ba năm."

"Quốc khố không thể trang trải nổi. Mãi đến năm ngoái, lương bổng của triều thần mới được trả hết, giờ lại phải đánh giặc…" Lý Kiến Vân lại thở dài, "Người nghèo hay nghĩ đến nợ cũ, cho nên đầu năm trẫm nhờ Hộ Bộ* giải quyết, nhận được danh sách các quan viên đang vay tiền từ quốc khố. Trẫm tính toán nếu lấy lại được món nợ này thì tháng này khai chiến ở biên giới phía Bắc, cũng có thể có đủ quân nhu."

(*): Cơ quan hành chính thời phong kiến, để quản lý tài chính, đất đai, sưu thuế, lương bổng, quân lương, cống nạp.

Có 5 vạn quân phòng thường trực phía bắc, trong thời gian chiến tranh, các châu huyện liền kề sẽ lại phân bổ thêm 10 vạn.

Mười lăm vạn người, còn có mấy vạn quân mã, nuôi một tháng, riêng lương thực ít nhất cũng phải một trăm vạn đẳng, chưa kể đến việc tiêu hao vũ khí sắt và dây thừng.

Mà hoàng đế vậy mà lại nói số tiền đã cho vay lại có thể đủ nuôi nhiều người như vậy!

Thẩm Nguyệt Chương thật sự kinh ngạc, "Triều đình ngay cả lương cũng không trả nổi, sao còn có thể cho vay được?"

Một câu đâm thẳng vào trái tim của tân hoàng đế.

Lý Kiến Vân nhấp một ngụm rượu, thở dài một hơi, "Cũng có lúc triều đình phú quý mà."

Thẩm Nguyệt Chương "......"

Bỗng nhiên nàng hiểu ra, Hộ Bộ sao lại có thể bảo vệ một số tiền lớn như vậy yên tâm giao đến tay Hoàng đế.

Thời điểm Lý Kiến Vân nói là giàu có, khó có thể nói đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm. Nhưng theo nàng biết, thời kỳ của tiên đế chắc chắn không có tiền bạc gì. Không có tiền là bởi vì ông nội của Lý Kiến Vân trước kia đã phải đối phó với rất nhiều cuộc chiến.

Mà trong 52 năm ông nội Lý Kiến Vân trị vì, phía nam có lũ lụt hạn hán, còn có người Hung Nô ở phía bắc, và cướp biển ở phía đông…

Khi có tiền thì lại phải tiếp tục đổ tiền. Nhưng chỉ tính riêng hai triều đại này thôi đã 58 năm, gần một thế kỷ rồi!

Thẩm Nguyệt Chương thực nghi ngờ không biết có còn lấy lại được số tiền này không, "Bệ hạ, thần…"

"Đừng có nói Thẩm Thanh Quyết với trẫm!"

Vị hoàng đế trẻ tuổi vẻ mặt khổ sở như Tôn Ngộ Không khi nghe thấy Khẩn Cô Chú.*

(*): Bài thần chú vòng Kim Cô còn có tên là “Định tâm chân ngôn” cũng gọi là “Khẩn cô nhi chú” (phatgiao.org.vn)

Thẩm Nguyệt Chương: "......"

"Không, ý ta muốn nói, ngươi có chắc là mấy người nợ tiền đó, còn khỏe mạnh không?"

Lý Kiến Vân nhìn Thẩm Nguyệt Chương trịnh trọng gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một bản danh sách.

Tên trong danh sách phần lớn đều xa lạ, Thẩm Nguyệt Chương chỉ nhận ra một người.

Hoắc Nho Phương, đương kim Thái sư, ông ngoại nàng.

Ở sau còn ghi, vào năm Càn Nguyên thứ 26, vay 53.962 lạng bạc.

Thì ra là như vậy, chậc chậc, còn ghi chép rất đầy đủ!

Thẩm Nguyệt Chương trả lại danh sách cho hoàng đế, "Được rồi, chờ xuất cung ta sẽ nhắc ông ngoại trả lại tiền. Còn có quỹ riêng của Thẩm Thanh Quyết..."

"Không riêng gì ông ngoại ngươi."

Lý Kiến Vân không cầm lại danh sách, mà nói tiếp, "Trẫm xem qua, trong mấy người đó, trừ bỏ ông ngoại ngươi là quan hệ huyết thống, còn có không ít người có quan hệ lâu năm sâu sắc, họ hàng thân thiết với ngươi. Trẫm cảm thấy, đem việc đòi nợ này giao cho ngươi, quá thích hợp!"

"Ta?!"

Thẩm Nguyệt Chương biến đổi ngữ điệu, biểu cảm như ngồi trên đống lửa, đột nhiên lại từ trên mặt đất bật dậy, kết quả không cẩn thận dẫm lên vạt áo choàng trên mặt đất, nút thắt thít chặt cổ Thẩm Nguyệt Chương, nàng vội ngồi xổm xuống trở lại, ôm lấy cái cổ đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt.

Nàng lờ đi tiếng ho khan của chính mình, nhìn kỹ danh sách dưới ánh nến. Sau khi xác nhận lại rằng nàng không nhận ra những người này, vẻ mặt lên án mà nhìn Lý Kiến Vân, lúc này tay chân hắn còn đang luống cuống vội vàng gỡ nút thắt trên áo choàng cho nàng.

"Ở đây, khụ khụ khụ, không có ai là thân thích của ta!"

Đừng có làm như là nhà các nàng nghèo giống như quốc khố chứ!

"Không phải thân thích nhà các ngươi!" Lý Kiến Vân có chút buồn cười, ngón tay ấm áp của hắn từng chút một cởi sợi dây trên cổ áo Thẩm Nguyệt Chương, sau đó lại thắt nút thật chặt, cười nhe răng ra.

"Đều là tổ tiên của những người có mặt trong cuốn giai thoại của ngươi."

Lý Kiến Vân đứng dậy, hơi dịch ra một chút, đặt lòng bàn tay dày rộng lên bờ vai gầy gò của Thẩm Nhạc Chương, "Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngươi đi là thích hợp nhất."

"Thứ nhất Hoắc thái sư tuổi già, nếu nhờ người khác đòi, khó tránh khỏi làm mất mặt lão nhân gia"

"Thứ hai ngươi đã quen vô pháp vô thiên, nếu bọn họ ăn vạ không chịu trả, cũng chỉ có ngươi có thể trị bọn họ."

"Thứ ba, ngươi có việc làm, cha ngươi không cần mỗi ngày lo lắng tìm chồng cho ngươi."

"Chỉ cần ngươi vượt qua vòng sơ tuyển tuyển tú, ta sẽ cấp cho ngươi một danh phận trong Hộ Bộ, ngươi có thể chuyên tâm thu nợ. Yên tâm, xong việc lần này, triều đình sẽ cho ngươi bổng lộc, trẫm nuôi ngươi cả đời còn được!"

Chương 05: Trẫm nuôi ngươi cả đời