Cửa cung Thọ Khang Cung mở ra lại đóng lại, Thẩm Nguyệt Chương một tay cầm đèn, tay kia vén váy, cong eo dọc theo góc tường, lặng lẽ trở về thiên điện.
Trên tràng kỷ ở ngoại điện, Thúy Châu đang ngủ ngon lành. Hương thơm trong lư hương mạ vàng êm dịu, Thẩm Nguyệt Chương vừa bước vào đã ngáp dài một tiếng, sau đó thổi tắt đèn lồng, dựa vào ánh trăng mờ ảo, mò mẫm đi vào phòng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa cũng đã uống một vò rượu, Thẩm Nguyệt Chương loạng choạng mấy bước, va đập leng keng, Thúy Châu cũng không tỉnh lại.
Nha đầu này ngủ cũng rất tốt!
Nếu cha nàng cũng có thể ngủ sâu như vậy thì tốt rồi!
Thẩm Nguyệt Chương thở phào nhẹ nhõm, đi vòng qua bình phong, ném áo choàng lên ghế bên cạnh rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái.
Thẩm Nguyệt Chương thoải mái thở ra một hơi, mà Thái Hậu nương nương ngồi đợi suốt đêm trên ghế thì bị áo choàng phủ lên người: "..."
Nàng ta khẽ thở dài, thong thả ung dung lấy áo choàng ra, gấp trong tay, rồi đứng dậy đi về phía giá treo quần áo bằng gỗ cẩm lai màu vàng cạnh giường.
Bước chân Liễu Vân rất nhẹ, nhưng không đến mức nghe không thấy, chưa kể nàng ta vốn dĩ cũng không hề có ý định lặng lẽ rời đi.
Thẩm Nguyệt Chương ở trên giường nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt hoài nghi, nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy Liễu Vân treo áo choàng lên, lại đi đến bên bàn, lấy một chén canh giải rượu từ trong hộp thức ăn ra, ngồi ở mép giường một cách tự nhiên, dường như đã rất quen thuộc đối với việc này.
Thẩm Nguyệt Chương liếc nhìn món canh chua chua trong chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, rồi đá giày, dựa vào bức tường phía sau.
"Thái Hậu nương nương từ khi nào có thêm tật mộng du, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại đến đây hù dọa người ta?"
Liễu Vân phớt lờ sự cáu kỉnh của nàng, nhét chiếc bát nhỏ cỡ lòng bàn tay vào tay Thẩm Nguyệt Chương.
"Canh giải rượu, uống trước đi."
Thẩm Nguyệt Chương nhăn nhăn cái mũi, cảm nhận được mùi rượu từ trên người mình, trên đầu cũng nóng hổi, "Ta không cần, Thái Hậu nên đưa cho người nào cần đi", nàng vừa nói vừa cúi đầu kéo kéo áo ngoài, thúc giục nói thêm, "Thần nữ muốn nghỉ ngơi."
Nàng xé toạc áo ngoài của chính mình, vò lại trong lòng bàn tay, sau đó quỳ xuống cạnh giường, một tay bám vào giường, một tay cầm cuộn quần áo lên, nhắm vào giá áo, dùng hết sức ném đi.
Thẩm Nguyệt Chương dùng sức không nhỏ, ngắm cũng chuẩn xác, chỉ là quần áo quá nhẹ, bay đến giữa đường rồi tán loạn rơi xuống mặt đất.
Tuy rằng nàng không quăng được quần áo đi, nhưng suýt nữa là quẳng chính mình đi rồi!
Quỳ ở bên giường, trọng tâm không ổn định, Thẩm Nguyệt Chương duy trì tư thế này lảo đảo ngã thẳng ra ngoài. Liễu Vân không khỏi kinh ngạc, dùng một chút lực vươn tay ra giữ lại bả vai nàng, Thẩm Nguyệt Chương liền lăn ngược lại nằm ngửa trên giường.
"Ngươi uống trước đi, uống xong ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Thẩm Nguyệt Chương mắt điếc tai ngơ mà kéo chăn lên, trùm kín đầu.
Cách tấm chăn gấm, âm thanh của nàng bị bóp nghẹt.
"Muốn uống thì ngươi uống đi, ta không nghe!"
Liễu Vân: "......"
Liễu Vân hít một hơi thật sâu đè cơn giận đang dâng lên trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh ôn hòa nói, "Ngày mai là ngày các tú nữ chính thức nhập cung, ngươi phải chuyển đến Phượng Tảo Cung ở cùng các nàng ba ngày. Ba ngày này sẽ có ma ma giáo huấn quy củ, sau đó thì sẽ tham gia kì thi sơ tuyển."
"Sau khi sơ khảo kết thúc, ngươi có thể trực tiếp về nhà. Để thể hiện sự trịnh trọng của kỳ sơ khảo này, thứ hạng cũng sẽ được công bố cùng lúc với kết quả ba thứ hạng đầu của kỳ thi đình. Dự định là vào đầu tháng sau, vào ngày kỳ thi đình kết thúc. Đến lúc đó bệ hạ cũng sẽ thông báo một vị trí trong Hộ Bộ cho ngươi."
"Việc ngươi phải làm là ba ngày sau phải vượt qua sơ khảo, sau đó thuyết phục ông ngoại ngươi trước khi có công bố xếp hạng. Chỉ cần Hoắc thái sư chịu, việc thu nợ sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
"Ngày mai trước khi ngươi rời cung, ta sẽ cho ngươi một danh sách, ngươi có thể dựa vào thứ tự trong danh sách mà làm. Chờ chuyện này được hoàn thành tốt, ngươi..."
Giọng Liễu Vân trầm xuống, Thẩm Nguyệt Chương thế nào, nàng ta lại đột nhiên im bặt.
Thẩm Nguyệt Chương thò đầu ra khỏi chăn, quay đầu lại nhìn về phía Liễu Vân.
Trong màn đêm tĩnh lặng, thân hình gầy gò của Liễu Vân đang ngồi nghiêng trên giường. Từ góc độ của Thẩm Nguyệt Chương, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nàng ta. Ánh sáng ngoài cửa sổ quá mỏng, bóng cây xuyên qua cửa sổ chỉ còn sót lại vài lớp mờ nhạt, tụ lại trên sườn mặt sắc sảo - như một mỹ nhân bước ra từ trong những bức tranh mỹ nữ.
Xanh xao, vắng lặng, cô đơn.
Thẩm Nguyệt Chương chớp chớp mắt, hương thơm êm dịu thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi khiến nàng ngáp một cái, đôi mắt chợt sáng lên, ngấn nước.
Nàng hỏi, "Ta thế nào?"
Liễu Vân như định thần lại, nàng ta rời mắt khỏi hư vô trước mặt, cúi đầu xuống, chớp mắt một cái, lập tức dường như trở nên có sức sống hơn.
Nàng khẽ cười một tiếng, "Ngươi uống xong canh giải rượu này ta liền nói cho ngươi."
Thẩm Nguyệt Chương "......"
Thẩm Nguyệt Chương rốt cuộc cũng chộp lấy cái bát, húp một ngụm, vừa chua lại vừa cay.
Nàng miễn cưỡng nuốt xuống, "Uống xong rồi, ngươi nói đi."
Liễu Vân nhìn lượng nước còn sót lại hơn phân nửa trong bát, ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Trong màn đêm mờ ảo, bàn tay trắng ngọc như cái thìa sứ trắng đang cầm trong tay hướng về phía Thẩm Nguyệt Chương vẫy vẫy.
Thẩm Nguyệt Chương do dự một lát, đưa lỗ tai qua.
Hơi thở mát lạnh của Liễu Vân phả vào tai và cổ nàng.
"Sau khi làm tốt chuyện này, ngươi liền... Tự do!"
Những lời cuối được nàng ta nói ra gần như không có hơi, trong giọng điệu mang theo cảm xúc mà Thẩm Nguyệt Chương không thể hiểu được.
Thẩm Nguyệt Chương lui về phía sau hai phân, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Liễu Vân.
Nàng một là vẫn chưa vào cung làm phi, hai là cũng chưa kết hôn. Tuy rằng cha nàng vẫn sốt ruột thúc giục gả chồng, nhưng vẫn là một chuyện còn xa lắm mới xảy ra. Nàng có chỗ nào là không tự do?
Còn đừng có nói là phải làm chuyện này cho tốt mới có thể tự do, nàng vốn dĩ đã rất tự do tự tại rồi!
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của Liễu Vân hơi mờ đi, Thẩm Nguyệt Chương nhìn thấy cơ hội trong mờ mịt. Vị chua cay trong miệng vẫn còn đậm đà, Thẩm Nguyệt Chương dần dần tỉnh táo lại, ngay sau đó vẻ mặt khó chịu mà ném bát canh lên tủ đầu giường.
Nghe một tiếng "Cạch", Thẩm Nguyệt Chương xáo động chui ngược vào trong chăn.
Nàng đưa lưng về phía mép giường, không chút cảm tình, "Thái Hậu nương nương ban ngày còn chưa đủ bận rộn sao? Đã là canh bốn rồi, sao nương nương còn không đi nghỉ ngơi đi?"
"Tất nhiên là rất đủ bận rộn."
Nàng ta dường như không nghe ra lệnh đuổi khách của Thẩm Nguyệt Chương, vẻ mặt nhẹ nhõm, thầm nhủ trong lòng rằng sau khi hoàn thành công việc tất nhiên là muốn nghỉ ngơi một chút. Chỉ là đối với nàng ta, ngủ không phải là cách để nghỉ ngơi.
Nàng ta quay đầu lại nhìn cái người đang trùm chăn kín mít, ánh mắt như có tinh hoa, phát sáng chọc thẳng vào lưng Thẩm Nguyệt Chương.
"Nương nương, cửa ra chính điện bên tay trái!"
"Không vội." Liễu Vân nghịch cái thìa trong tay, "Ai gia nghe cung nữ nói, ban ngày tiểu thư bị dọa sợ, ai gia tự mình đến xem, để xem trong Thọ Khang Cung này, có thứ gì có thể khiến ngươi sợ hãi!"
Liễu Vân cũng không thể tin lời của Thụy Tuyết rằng "Thẩm gia tiểu thư sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất".
Thẩm Nguyệt Chương được mệnh danh là "Sấm dậy đất bằng" lúc đi bộ —— đi trên mặt đất bằng phẳng còn có thể ngã lớn như sấm đánh, chứ đừng nói qua cái ngạch cửa!
Việc nàng té ngã thật sự là một chuyện quá là bình thường, hơn nữa, nàng trước nay cũng chưa từng sợ điều gì.
Thẩm Nguyệt Chương không tin quỷ thần, thì tự nhiên cũng sẽ không sợ thần sợ quỷ.
Thẩm Nguyệt Chương tám tuổi đã dám tay không bắt rắn, dám nuôi bọ cạp làm thú cưng, dám cưỡi con ngựa hung hãn cao lớn hơn mình...
Liễu Vân rất nhiều năm đều muốn xác nhận —— Thẩm Nguyệt Chương rốt cuộc là không sợ nguy hiểm hay là không sợ chết?
Nhưng mà cái nghi vấn này cho tới bây giờ đều không có lời giải đáp, nàng ta đương nhiên cũng không tin một cung điện bình thường như vậy, thì có chỗ nào đáng sợ.
Liễu Vân đã khẳng định rằng đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của Thụy Tuyết. Hiện giờ nàng ta chỉ là không muốn đi thôi, đã 6 năm, nàng ta muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút chỗ này.
Nhưng mà Liễu Vân vừa nói xong, không khí lại trở nên căng thẳng.
Thẩm Nguyệt Chương mở bừng mắt, nhìn chằm chằm mặt tường đen như mực trước mặt.
Nàng nghĩ tới từng hàng cung nữ và thái giám mặt mũi không cảm xúc, cũng nhớ đến chuyện của rất nhiều năm trước…
Liễu Vân nhận ra có gì đó không ổn, nàng ngưng mi nhìn về phía giường trong, "Như thế nào?"
Thật lâu sau mới nghe được giọng Thẩm Nguyệt Chương, nàng nghe nhịp tim nặng nề của mình, nói: "Năm đó lúc Thập Thất không còn nữa, Ngọc Phù cung cũng là giống thế này, vừa bước vào liền thấy một đám lại một đám cung nữ cùng thái giám mặt mày vô cảm."
Nụ cười nhàn nhã mơ hồ lưu lại trên khóe miệng Liễu Vân lập tức biến mất, đầu ngón tay cầm thìa dần dần siết chặt, trong ánh mắt chất chứa vài tia lạnh lùng.
Thập Thất, Thập Thất công chúa, Lý Vận Nhiên.
Thẩm Nguyệt Chương đã từng là đồng học của vị Thập Thất công chúa này, nàng còn nhỏ hơn Thẩm Nguyệt Chương mấy tháng tuổi, nhưng mà tính tình ôn hòa, từ nhỏ hiểu chuyện, nhạy bén, được Tuyên Vũ Đế cực kỳ sủng ái. Cũng chính vì sự sủng ái này, mà nàng hi sinh trong cuộc nổi loạn Ninh Vinh năm đó. Mãi đến lúc tiên đế đăng cơ, mới có thể được an táng.
Thẩm Nguyệt Chương từng vì nàng mà ban đêm xông vào hoàng cung, khi đó Liễu Vân còn chưa vào cung, chỉ biết Thẩm Nguyệt Chương thất hồn lạc phách mà từ trong cung trở về, rồi sau đó cũng lâm một trận bệnh nặng.
Thì ra, thứ nàng nhìn thấy khi đó cảnh tượng như vậy...
Liễu Vân rời đi lặng yên không một tiếng động, Thẩm Nguyệt Chương cũng không biết khi nào đã ngủ say, sáng sớm ngày hôm sau, nàng bị Thúy Châu đánh thức, đầu óc choáng váng, ấm áp ngồi dậy che mắt.
"Thúy Châu a." Tốc độ nói chuyện của nàng cũng bất giác chậm lại, "Ở canh bốn ngươi có từng gặp qua…"
Không đợi nàng nói xong, Thúy Châu sốt ruột hoảng hốt tìm trang sức y phục nàng phải mặc hôm nay, lại kéo nàng đến ngồi trước gương trang điểm.
"Thẩm tiểu thư, hôm nay chính là ngày tú nữ vào cung, phải đi gặp ma ma bên đó, đừng nói chuyện mặt trời canh bốn gì nữa, Thẩm tiểu thư hôm nay đã bị muộn rồi. Tiểu thư thì không có gì phải sợ, nhưng chỉ sợ đến trưa nay thì nô tỳ mặt trời cũng không thể nhìn thấy nữa!"
Thúy Châu cũng không biết sao lại thế này, đêm qua ngủ rất say, nói muốn giúp Thẩm tiểu thư canh cổng cung, kết quả khi nào người trở về cũng không biết.
Tiểu nha đầu sợ hãi cực độ, đến mức tốc độ nói trong nháy mắt vượt qua thủ lĩnh nha đầu Ngọa Long nhà các nàng.
Thẩm Nguyệt Chương nhắm hai mắt tùy ý Thúy Châu tô vẽ, chầm chậm nói thêm, "Không phải, ý ta là, canh bốn ngươi có nhìn thấy Thái Hậu không?"
Thúy Châu "??????"
Thẩm Nguyệt Chương cảm thấy mãn nguyện ngáp một cái, lau đi khóe mắt ướt át, thoáng nhìn thấy chiếc bát trắng ở đầu giường, lại như vừa tỉnh rượu, đột ngột cười một tiếng.
"Nàng vậy mà không đè ta ra bắt uống hết thuốc, ha, thật hiếm lạ!"
Thúy Châu "!!!!!!"