Thẩm Nguyệt Chương bị giam vào thư phòng, Đông viện xem như được sống yên ổn trong ba ngày.

Hơn nữa, nhờ Liễu Vân nhìn xa trông rộng, cũng đã dặn trước Thúy Châu là không được để Thẩm Nguyệt Chương đụng đến nến, không được cho Thẩm Nguyệt Chương thắp hương, không được để Thẩm Nguyệt Chương đùa nghịch với giày dép…

Thế là thư phòng, nơi có bao nhiêu là sách vở giấy tờ, cũng may mắn thoát một kiếp nạn.

Sau ba ngày sóng yên biển lặng, kỳ thi tuyển tú của của Đại Lương Quốc đã chính thức bắt đầu!

Từng nhóm tú nữ tập trung tại chính điện của Phượng Tảo Cung, mỗi người ngồi một bàn riêng, cách xa nhau, được ngăn cách bởi bình phong. Ngoài ra, trong điện còn có hàng chục ma ma giám thị.

Thời điểm tú nữ bước vào trong điện, đã không được thì thầm to nhỏ, không được nhìn đông nhìn tây, cho đến khi chuông bên ngoài điện vang lên ba hồi, thì các ma ma mới bắt đầu phát đề thi.

Kỳ thi kéo dài hai canh giờ, đến gần trưa, tiếng chuông bên ngoài điện vang lên ba hồi nữa, đó là lúc phải nộp bài.

Theo Liễu Vân, thì nàng thi xong là có thể về thẳng nhà!

Nhưng nàng và Bùi Thượng Du đã nhiều năm không gặp, hơn nữa còn là giờ ăn cơm, không sợ không có, chỉ sợ có mà không ăn, Thẩm Nguyệt Chương quyết định theo Bùi Thượng Du trở về Trường Nhạc Cung, nơi nàng ấy đang ở.

Có rất nhiều người ở Trường Nhạc Cung, ngoài Bùi Thượng Du ngay từ đầu đã ở đây, còn có Cố Thanh Chi và Hạ Đạm vừa mới dọn đến sau đợt hỏa hoạn vừa qua.

Mà Cố Thanh Chi với Bùi Thượng Du thì ở khu phòng cánh trái chính điện, còn Hạ Đạm và bạn bè thì ở khu bên phải.

Lúc ăn cơm, cả bảy người đều ngồi ở chính điện, nhưng lại tách làm hai bàn trái phải, nước sông không phạm nước giếng.

Không ai cảm thấy khó chịu, mọi người đều biết rằng ứng cử viên tốt nhất cho vị trí Hoàng Hậu chỉ có Hạ Đạm hoặc Bùi Thượng Du.

Cha Hạ Đạm là Tể tướng dưới một người trên vạn người, nhiều quan chức trong triều đều là do ông ta đề bạt.

Mà ông của Bùi Thượng Du tuy đã về hưu, nhưng được đệ tử Giang Nam tôn sùng là học giả Nho giáo vĩ đại nhất ngày nay.

Bùi lão Thái sư có vị trí quan trọng trong giới học giả, còn Bùi Thượng Du là tấm gương của các tiểu thư khuê các!

Vì vậy, dù là gia thế hay ngoại hình, thì hai người đều sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh gay gắt và duy nhất của nhau.

Mối quan hệ như vậy đồng nghĩa với việc hai người không có gì để nói. Mỗi khi gặp nhau, bọn họ luôn lãnh đạm và xa cách như vậy.

Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt Chương sinh ra không phải để nhìn biểu cảm người khác, huống chi là ăn không nói chuyện, hay là ngủ không mở miệng. Nàng nhìn Cố Thanh Chi chần chừ không nói nên lời, không khỏi đùa nghịch với mấy sợi tua rua trên cài tóc nàng ấy, trêu chọc, "Sao rồi Thanh Chi, dạo này ngươi dám ngủ một mình vào ban đêm rồi à!"

Bùi Thượng Du nghe vậy, lập trừng mắt nhìn nàng, "Thanh Chi còn nhỏ, lạ giường thôi, ngươi lớn đầu như vậy rồi, đừng cười nhạo người khác nữa!"

Việc đêm đó được kết luận là sự cố ngoài ý muốn, và theo lẽ thường, sự kiện tha ma bắt quỷ ấy tất nhiên cũng cũng không được đề cập nữa, tránh cho người ngoài nghe được rồi trục lợi.

Cố Thanh Chi hiểu ý, nàng ghé vào tai Thẩm Nguyệt Chương thì thầm, "Nhờ ơn Thẩm tỷ tỷ!"

Thẩm Nguyệt Chương làm ra bộ mặt hưởng thụ, "Giờ thì đã biết là trên đời này không có ma quỷ gì rồi chứ hả?"

Cố Thanh Chi gật gật đầu, lại tiếp tục nghiêng người nói nhỏ, "Đôi khi nhìn Thẩm tỷ tỷ, thấy còn nguy hiểm hơn cả quỷ nữa ạ!"

"Hay lắm!" Thẩm Nguyệt Chương giả vờ tức giận, nhéo nhéo gò má mềm mại của Cố Thanh Chi, "Mới ba ngày không gặp, lá gan tiểu Thanh Chi có vẻ ngày càng lớn, vì giờ có Bùi tỷ tỷ ở phía sau làm chỗ dựa cho ngươi rồi đúng không!"

Lời trêu ghẹo vừa nói xong, bầu không khí lại lập tức yên tĩnh. Cố Thanh Chi thấy Thẩm Nguyệt Chương không trách mình có mới nới cũ, yên tâm nhe răng cười, lộ ra hai cái răng nanh.

Nàng bĩu bĩu môi, như đang làm nũng với cha mẹ ở nhà, "Có Thẩm tỷ tỷ làm chỗ dựa thì cũng sẽ không có gì phải sợ."

Bùi Thượng Du lắc đầu bật cười, rồi một lúc sau lại nghiêm túc nhận xét, "Ngươi đây là lấy ác trị ác!"

Đối lập với bàn hàng xóm quạnh quẽ, bên này rõ ràng là vui vẻ hòa thuận hơn nhiều. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, thì có người từ cung Thái Hậu tới báo xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Thẩm Nguyệt Chương xuất cung.

Thông báo vừa đến, toàn bộ Trường Nhạc Cung lập nhất thời im lặng.

Thẩm Nguyệt Chương vô lo vô nghĩ, lại tùy tiện cẩu thả, thậm chí quy trình của đợt tuyển tú này còn khiến nàng bối rối. Nhưng tất cả những người có mặt ở đây, thậm chí nhỏ tuổi như Cố Thanh Chi cũng biết ý nghĩa của việc xuất cung.

Một là bị tước tư cách tuyển tú, hai là phải làm nữ quan.

Nhưng trong mắt mọi người, nữ quan cùng lắm cũng giống như Thụy Tuyết, chỉ là một đại cung nữ được trọng dụng.

Cho nên, hầu hết mọi người trong phòng đều nhất trí kết luận rằng Thẩm Nguyệt Chương bị tước tư cách tuyển tú vì tội phóng hỏa.

Trong đó, một trong những đương sự là Cố Thanh Chi, cảm thấy khó chấp nhận nhất.

"Vì cái gì chứ? Thái Hậu không phải đã phạt Thẩm tỷ tỷ rồi sao? Dựa vào cái gì mà đuổi nàng ra khỏi cung? Mấy ngày nay nàng chẳng làm gì cả!"

Cung nữ trả lời với ánh mắt trầm tĩnh, "Cố tiểu thư, nô tỳ làm theo mệnh lệnh mà thôi."

Thật hiếm khi Cố Thanh Chi luôn rụt rè lại thẳng thắn ra mặt như vậy, nhưng thật ra Bùi Thượng Du suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn về phía Hạ Đạm.

Ánh mắt hai người chạm nhau ở khoảng cách xa, không hẹn mà gặp, vô tình nhìn thấy được cùng một ý nghĩ từ trong ánh mắt đối phương.

Ngư Dương!

Ngư Dương là đề thi sơ tuyển lần này, do Hoàng đế trực tiếp chỉ định.

Kỳ thi tuyển tú đầu tiên, không liên quan đến nữ tắc, nữ huấn, mà lại thi về một địa danh cổ kỳ lạ, nhưng cũng không gọi là quá khó khăn.

Những người ngồi ở đây, ai mà không biết đến câu “Ngư Dương bề cổ động địa lai, Kinh phá Nghê Thường Vũ Y khúc”*

(*): “Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến, Khúc Nghê Thường tan biến như không.” (Tản Đà dịch) - Trích thơ trong “Trường Hận Ca”, bài thơ cổ điển nói về Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) và Đường Minh Hoàng (Đường Huyền Tông). Dương Quý Phi ban đầu là con dâu của Đường Huyền Tông, là Thọ Vương phi. Vị vua này gặp Dương Ngọc Hoàn thì si mê, lấy luôn vợ của con trai, phong Quý phi, mê sắc bỏ bê việc nước. Tiếng trống Ngư Dương là tiếng trống của giặc, đập vỡ tan Nghê Thường Vũ Y khúc là giặc xông vào gián đoạn điệu múa nổi tiếng của Dương Quý Phi. Đọc cuốn lắm mọi người ơi.

Bỏ qua thân phận Thọ Vương phi của Dương Ngọc Hoàn, thì đây cũng là nói về hoàng đế và phi tần, để cho bọn họ bàn luận cũng xem như hợp lý.

Nhưng… Bùi Thượng Du lại là người cuối cùng dừng bút.

Nàng đã do dự.

Ngư Dương, trận Ngư Dương! Vào thời nhà Hán, Hung Nô không ngừng quấy rối biên giới. Chính Vệ Thanh** sau trận đánh Ngư Dương đã giúp nhà Hán thoát khỏi thế bị động. Cũng từ đó mà câu thơ nổi tiếng được ra đời “Xuất thân sĩ hán vũ lâm lang, Sơ tuỳ phiêu kỵ chiến Ngư Dương. Thục tri bất hướng biên đình khổ, Túng tử do văn hiệp cốt hương.”*

(*) “Vốn là quan chức trong đội ngự lâm bảo vệ nhà vua, Lần đầu theo chủ tướng ra trận ở Ngư Dương. Ai chả biết nơi biên địa rất gian khổ, Nhưng dẫu có chết cũng còn tiếng thơm anh hùng.” (Thiếu niên hành kỳ 2)

Đại tư mã Phiêu kỵ tướng quân, thiếu niên chiến thần - Hoắc Khứ Bệnh!**

(**): Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh là hai tướng quân có công lớn trong trận chống Hung Nô thời nhà Hán.

Hiện tại biên giới đang bị Hung Nô xáo trộn, hiện tại bệ hạ lại đặc biệt cho phép phụ nữ làm quan, hiện tại…

Bùi Thượng Du chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày có thể nghe được nhịp tim mình đập lên vì hai chữ này.

Nếu nàng là nam nhân, nếu nàng là đang thi khoa khảo kia, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà chắc chắn rằng hoàng đế của nàng có tài và mưu lược như Hán Vũ Đế, rằng hoàng đế của nàng trọng dụng nhân tài, rằng bản thân mình sẽ liều mạng vì quân.

Chỉ là... Cha nàng đưa nàng đến đây để làm phi tần hậu cung.

Nữ tử trong hậu cung không cần phải liều mạng anh dũng, các nàng chỉ cần im lặng và ngoan ngoãn đứng sau lưng quân vương.

Bùi Thượng Du biết chắc chắn không phải chỉ mình nàng nghĩ đến bài thơ này, có thể nói rằng phần lớn mọi người đều cảm thấy bài trước phù hợp hơn với kỳ tuyển tú lớn nên cũng tự nhiên bỏ qua khả năng tồn tại của bài sau.

Nhưng việc Thẩm Nguyệt Chương rời cung đột nhiên khiến đòn bẩy trong trái tim Bùi Thượng Du chệch hướng.

Thái Hậu không thể cố tình đưa nàng vào cung, mắng mỏ dạy dỗ rồi lại đuổi nàng ra ngoài. Điều này không hề hợp lý, thậm chí còn trái với lẽ thường.

Bùi Thượng Du bất giác nắm chặt tay, tim đập thình thịch nhìn Thẩm Nguyệt Chương đi càng lúc càng xa.

Nữ quan sao...


Thẩm Nguyệt Chương chỉ mới ăn chực cơm được phân nửa, đã bị hối thúc về Thọ Khang Cung. Về đến Thọ Khang Cung xong Thái Hậu lại quá bận, cũng không thể gặp được. Nàng dọn dẹp qua loa một chút, lập tức phải lên xe, xuất cung.

Mà bên ngoài Vĩnh Định Hầu phủ, lão Hầu gia và em trai xúi quẩy của nàng cũng nghe tin, còn có nha đầu Ngọa Long nhất cái nhà này, tất cả đều đã chờ sẵn ngoài cổng phủ.

Từ xa, Thẩm Nguyệt Chương thò đầu ra khỏi xe, mặt mũi hồng hồng vui vẻ gọi, "Cha! Xuân Nhụy!"

Lão Hầu gia thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng xe ngựa càng đến gần, thì ông bỗng dưng nhớ ra gì đó, cởi giày ném thẳng về phía Thẩm Nguyệt Chương.

Thẩm Nguyệt Chương rụt đầu về, nghe thấy lão Hầu gia đứng ở cửa tràn đầy tức giận.

"Nhãi ranh này, dám gây chuyện đến cả trong cung, phóng hỏa mà còn dám nói là tế bái tổ tiên. Tổ tiên mà biết ngươi hiếu thảo kiểu đó, chắc đều bị ngươi chọc tức đến nỗi đội mồ sống dậy! Ngươi..."

"Cha, ngươi nói trọng điểm đi. Vì sao mà tỷ phóng hỏa, lại phải dùng tiền tiêu vặt của ta bồi thường!"

"Tiểu thư, ngài..."

Tiếng ồn ào bên ngoài xe ngày càng gần, Thẩm Nguyệt Chương vội vàng gọi tài xế.

"Đừng dừng lại, chạy nhanh lên đi, trực tiếp đi đến phủ Thái sư!"

Chương 10: Ngư Dương